Ai
bảo anh sang trường người ta học
Chờ làm chi trên lối nhỏ em về
Để một bữa bạn bè em bắt gặp
Chúng trêu hoài, làm em thấy dị ghê
Nhà hai đứa ở hai đầu xóm
nhỏ
Đường em về có chi lạ đâu nà
Duy Tân đó, cách nhà anh mấy phố
Ai bảo sang Cường Để, về cho xa
Mười tám tuổi má em hồng con gái
Ai bảo anh khen cho thẹn em nà
Để từ đó em về trau chuốt mãi
Áo lụa trang đài thêm dáng kiêu
sa
Ai bảo anh “ca” con đường tình ái
Tả những hàng me xanh lá giao đầu
Chiều hẹn hò tay đan tay quấn quit
Để tò mò, em cũng học theo mau
Ai bảo anh dạy em làm người lớn
Để cho em bối rối nụ hôn đầu
Môi cuống quít mím vào nhau rất
chặt
Mắt thẹn thùng, chẳng dám ngước
nhìn nhau
Ai bảo anh ru hồn em vào mộng
Bằng lời thơ ân ái, chuyện cau trầu
Để giờ học em ngồi thơ thẩn mãi
Mơ một ngày áo cưới đẹp
nàng dâu
Ai bảo anh (chưa) đời không là mộng ước?
Nên bây giờ dang dở chuyện chúng
mình
Từ em xa, mất khung trời kỷ niệm
Lối anh chờ, khuất nẻo bóng me xanh
Bảo
Trân – LTM (1975) |